TRUYỆN ĐỌC!

Giới thiệu về bản thân và làm quen với các bạn mới

TRUYỆN ĐỌC!

Gửi bàigửi bởi Luongngan » Thứ 2 Tháng 7 04, 2011 10:29 am

Diễn đàn mình cũng có nhìu người mê đọc truyện nhỉ! Muội mở Topic này, thỉnh thoảng ai có câu chuyện nào hay hay thì up lên để mọi người cùng đọc nhé! :)
Hình ảnh
Hình đại diện của thành viên
Luongngan
Thành viên 5 sao
Thành viên 5 sao
 
Bài viết: 576
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 1 06, 2011 2:44 pm

Re: TRUYỆN ĐỌC!

Gửi bàigửi bởi Luongngan » Thứ 2 Tháng 7 04, 2011 8:16 pm

NHỮNG NGƯỜI ĐÃ YÊU, ĐANG YÊU VÀ SẼ YÊU XIN HÃY KIÊN NHẪN ĐỌC!

Câu chuyện này muội đã dịch cách đây khá lâu, hôm nay muốn chia sẻ cùng mọi người trên diễn đàn! Mong mọi người đủ kiên nhẫn đọc hết nhé! :) :) :)
“Chúng ta chia tay nhau đi!”
Đó là câu đầu tiên mà cô gái nói khi vừa nhìn thấy chàng trai! Chàng trai trầm ngâm một lát, rồi khẽ gật đầu: “Ừ!”
Cô gái lặng người, tát chàng trai một cái, rồi tức giận bỏ đi. Cô gái đi rồi, chàng trai chỉ còn biết ôm đầu khóc một mình trong toilet…
Về đến nhà, Cô gái ném chiếc khăn Chàng trai tặng vào sọt rác. Cô không muốn nhìn thấy mặt anh ta thêm một lần nào nữa. Kể từ phút giây anh đồng ý chia tay, Cô đã không còn gì muốn hỏi thêm nữa!
Trước đây, Chàng trai yêu thương Cô gái như thứ bảo bối quý giá. Cho dù mưa to gió lớn, Chàng trai cũng có thể đi khắp cả thành phố, chỉ để mua món Bánh Ga tô Chocolate mà Cô gái thích.
Năm ngoái, trước sinh nhật của Cô gái vài ngày, trời đổ mưa lớn. Chàng trai vẫn một mình đạp xe qua 78 con đường, tìm đủ 999 đồng 1 hào bằng giấy, rồi cứ thế, hàng tối lại ngồi tỉ mỉ gấp thành những chiếc thuyền giấy.
Vào ngày sinh nhật của Cô gái, Chàng trai lén đặt 999 chiếc thuyền giấy bên cạnh gối của Cô, bên dưới còn có một mẩu giấy nhỏ, ghi: "Chúc Bà Xã sinh nhật vui vẻ! Tuy món quà này chỉ đáng giá 9 đồng 9, nhưng tình yêu của Ỗng Xã dành cho Bã Xã là vô giá. Ông Xã!"
Khi Cô gái tỉnh dậy, nhìn thấy mẩu giấy và món quà, Cô vừa kinh ngạc vừa cảm động. Trong Cô có một niềm tin rằng đây chính là người đàn ông có thể che trở cho cô suốt cuộc đời này!
Mấy tuần gần đây, Chàng trai rất ít quan tâm chăm sóc Cô gái, chỉ thỉnh thoảng mới ở bên cô. Anh cũng không còn kiên nhẫn nghe Cô gái nũng nịu đòi mình đưa đi chơi chỗ nọ chỗ kia! Cứ nghe ...nghe ... nghe…, rồi Chàng trai cũng chẳng biết đã ngủ gục trên vai Cô gái tự lúc nào. Cô gái tức giận đẩy Chàng trai ra và nói trong ấm ức: "Ở bên cạnh Em, Anh thấy mệt mỏi lắm hả? Đã thế, Anh về nhà mà ngủ đi, từ mai đừng có đến nữa!" Đó là những câu Cô gái nói với Chàng trai trong lần cuối cùng họ bên nhau trước khi chia tay.
Sau lần đó, mỗi lần Cô gái gọi điện cho Chàng trai, những gì nghe thấy được đều chỉ là "Thuê bao hiện đang bận”, không thì “Ngoài vùng phục vụ!"
Trong buổi tối trước sinh nhật một ngày, Cô gái quyết định đến nhà Chàng trai. Cô nhìn thấy trên ban công treo mấy bộ đồ của nữ, tim Cô như thắt lại, không nói nên lời. Cô ngồi im lặng trên ghế Sô fa, chờ đợi Chàng trai xuất hiện.
“Cạch!”
Chàng trai mở cửa bước vào trong dáng vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy cô gái, anh vô cùng bất ngờ. Nhưng chưa kịp nói gì thì cô gái đã lên tiếng trước.
“Chúng ta chia tay nhau đi!”
“Ừ!”
Thực lòng, khi nói những lời này, Cô gái vẫn ôm chút hy vọng, rằng Chàng trai sẽ nói "Không". Chỉ cần như thế, Cô sẽ tin rằng Chàng trai không hề phản bội mình. Vậy mà anh ta đã thẳng thừng đồng ý!
23h59' đêm đó, điện thoại của Cô gái đổ chuông, là Chàng trai gọi đến.
"Chúc Bà xã sinh nhật vui vẻ!"
"Chẳng phải đã chia tay rồi sao! Anh cũng không cần phải gọi như thế nữa đâu!" Cô gái nói trong đau khổ.
"Bà Xã à! Ông Xã muốn gặp Bà Xã, Ông Xã đang trên đường đến nhà Bà Xã rồi, chỉ khoảng 5 phút nữa là đến nơi thôi, Ông Xã có điều rất quan trọng muốn nói với Bà Xã!" Nói xong, Chàng trai liền cúp điện thoại ngay.
Cô gái ngồi bên cửa sổ, từ từ đếm từng giây phút trôi qua. Đã 2 giờ sáng, Chàng trai vẫn chưa xuất hiện. Cô gái tắt đèn, chui vào trong chăn, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say ...
"Bã Xã ơi!" Cô gái nghe thấy tiếng của Chàng trai thì giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy Chàng trai đang ngồi lặng im bên cạnh giường mình.
"Anh là kẻ nói dối, Anh xem đã mấy giờ rồi? Thật đáng ghét!" Cô gái quát lên trong giận dữ.
"Bà Xã à, tại vừa có một vụ tai nạn giao thông nên đường tắc đến tận bây giờ!"
Chàng trai ôm Cô gái vào lòng, đôi mắt anh như vô hồn, toàn thân lạnh ngắt. Cô gái lúc đầu muốn đẩy ra, nhưng Chàng trai vẫn ôm rất chặt.
"Bà Xã đừng như thế! Ông Xã chỉ có thể ở đây thêm một chút nữa thôi, Ông Xã chỉ đến nhìn Bà Xã một lát rồi phải đi ngay! Bà Xã đừng nói gì cả mà hãy nghe Ông Xã nói nhé!"
"Chia tay rồi, từ nay về sau Bà Xã sẽ phải sống một mình! Ông Xã rất lo lắng, không có Ông Xã cạnh bên Bà Xã biết phải làm sao đây!?"
"Bà Xã rất lười ăn sáng, ngày nào Ông Xã cũng phải làm món Trứng Ốp mà Bà Xã thích nhất thì mới chịu ăn. Ông Xã không ở bên cạnh nữa, ai sẽ làm bữa sáng cho Bà Xã đây?"
"Mỗi lần Bà Xã đau dạ dày, phải có Ông Xã ôm trong lòng mới ngủ được. Ông Xã không ở bên nữa, ai sẽ là người ôm Bà Xã đây?"
“Bà Xã quá đáng lắm nhé! Bất cứ thứ gì, chỉ cần nói thích, thì dù là sao trên trời, cũng bắt Ông Xã phải hái xuống cho bằng được, nếu không thì lại giận dỗi, không thèm nói chuyện mấy ngày liền!”
"À, Bà Xã còn nhớ lần cùng Ông Xã đi hiến máu nhân đạo không? Sau khi hiến máu xong, Ông Xã một mình bỏ về trước, thế là Bà Xã giận Ông Xã cả tuần liền không thèm nói chuyện, cuối cùng Ông Xã phải đứng trên xe buýt hô 10 lần "Bà Xã, Ông Xã sai rồi!" Bà Xã mới chịu nói chuyện! Thực ra Ông Xã bị say máu, nên sau khi lấy máu xong mặt mũi Ông Xã tái nhợt, Ông Xã sợ Bà Xã lo lắng, nên đã bỏ về một mình!"
"Bà Xã ơi! Hôm nay, sau khi Bà Xã nói chia tay, Ông Xã đã ngồi khóc một mình trong Toilet đấy! Chắc Bà Xã thấy Ông Xã yếu đuối lắm! Tại sao lại phải trốn tránh như thế? Bởi vì chị gái Ông Xã sắp về, Chị đã lên được mấy hôm rồi, Ông Xã sợ Chị nhìn thấy! Mà Bà Xã vẫn chưa được gặp Chị đúng không?"
Chàng trai thở dài một tiếng, rồi cười và nói: "Hôm nay Ông Xã nói nhiều quá phải không? ha ha! Bà Xã này, Bà Xã mau ngủ đi! Ông Xã phải đi rồi!"
Cô gái lặng nghe những lời Chàng trai nói, trong lòng bỗng thấy chua xót, thoáng chút cảm giác của giây phút biệt ly. Cô gái nhìn Chàng trai, cảm thấy Anh có gì đó khác với mọi ngày, nhưng không thể nhận ra đó là điều gì! Nhìn Chàng trai quay bước đi, Cô gái bất chợt muốn lên tiếng níu chân anh lại, nhưng trong đầu Cô lúc này, vẫn cố chấp nghĩ: Lần này sẽ phải bắt anh xin lỗi một tháng cô mới nói chuyện trở lại.
Ánh mặt trời đã chiếu rọi vào căn phòng nơi chiếc giường Cô gái ngủ, Cô vẫn còn đang nằm dài như con mèo lười chưa muốn dậy. Bỗng điện thoại kêu, Cô gái uể oải nhấc điện thoại lên. Đầu dây bên kia là tiếng của một người Con gái lạ vẫn còn đang nghẹn ngào.
"Tôi là Chị gái của Hào, Hào ...! Hào ... bị tai nạn!"
Trong bệnh viện, Chàng trai nằm bất động trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng nhợt giống như màu trắng đau thương của chiếc ga trải giường, Cô gái ôm lấy thi thể Chàng trai, không chút biểu cảm, không một lời nói!
Chị Chàng trai cho Cô biết, Tối hôm qua Chàng trai bị một chiếc xe tải đâm vào và chết tại chỗ, Anh thậm chí không kịp nói lời trăn chối đã bị Tử thần đưa đi rồi!
"Lúc tôi đến nơi, đôi mắt của Hào vẫn mở, trong tay nắm chặt chiếc nhẫn này. Hào vì muốn mua được chiếc nhẫn để cầu hôn Em trong ngày sinh nhật, mỗi tối đều đi đào than cùng mấy người nữa, đã bao nhiêu lần bị sập hầm, xuýt mất mạng!" Cô gái thấy trước mắt mình một màn đêm u tối, cơ thể không còn chút sức lực nào, rồi ngã quỵ xuống bên cạnh!
Từ đó, Cô gái không còn yêu ai nữa, Cô nhớ mãi không quên hình bóng của Chàng trai. Kiếp sau, nếu có duyên gặp lại, Cô muốn đứng trên xe buýt hô một vạn lần: "Ông Xã ơi! Bà Xã xin lỗi!"


Hậu ký
Ngày 07/08
Chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật Bà Xã rồi! Hôm nay, Mình nhìn thấy trong tiệm vàng bạc đá quý một đôi nhẫn cầu hôn tên là "Yêu thương trọn đời". Sinh nhật năm nay, phải cầu hôn Bà Xã thôi hi hi hi...
Ngày 10/08
Hôm nay nghe một anh bạn cùng cơ quan nói lên mỏ đào than rất dễ kiếm tiền, mình liền đi theo. Đúng là dễ kiếm tiền thật, một buổi tối thôi là đã được 50 đồng rồi!
Ngày 15/08
Hóa ra đào than thật là nguy hiểm, lại còn sập lò nữa, suýt nữa thì bị vùi chết rồi!
Ngày 21/08
Hôm nay Bà Xã tính sổ với mình, nói mình dạo này không chịu nghe điện thoại, hỏi mình có phải là ghét Bà Xã rồi không? Bã Xã ngốc của mình đáng yêu thế, mình thương yêu cả cuộc đời còn không được nữa là, làm sao mà ghét được. Nhưng mình không thể nói là trên mỏ không có sóng được. Chắc lại làm Bã Xã hiểu lầm rồi! hik hik!
Ngày 27/08
Hôm nay ra ngoài cùng Bà Xã, mình không cẩn thận nên ngủ gật, Bà Xã tức giận lắm, mắng mình một trận. Ôi, cũng tại mình, sao lại không cẩn thận để ngủ như thế không biết! Dù hôm qua tận 5 giờ sáng mới ngủ, cũng không thể khò khò như thế được chứ! Bên cạnh Bà Xã là vui nhất rồi còn gì!
Ngày 01/09
Hôm nay Chị gái từ quê lên thăm mình, Mẹ bảo cuối năm nay nhất định phải đưa bạn gái về ra mắt gia đình!
Ngày 04/09
Hôm nay là ngày cuối cùng phải lên mỏ, công việc cuối cùng cũng hoàn thành rồi! Lúc mọi người chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về thì bỗng nhiên sập lò, mình bị kẹt một chân dưới hầm, cũng may mình cố sống cố chết trèo lên mới giữ được mạng! Mình lĩnh 1500 đồng tiền công, cuối cùng không cần phải làm cái công việc lúc nào cũng nơm lớp lo sợ này nữa rồi!
Ngày 05/09
Hôm nay, mình cầm tiền đến cửa hàng vàng bạc đá quý mua nhẫn, ngày kia là sinh nhật Bà Xã rồi, 12 giờ đêm mai mình sẽ cầu hôn Bà Xã. Mấy hôm không gặp, nhớ Bà Xã muốn chết!
Ngày 06/09
Hôm nay, vừa về đến nhà đã thấy Bà Xã ở đó, mình vui quá, đang định nói nhớ Bà Xã nhiều lắm! Nhưng chưa kịp nói thì Bà Xã đã nói lời chia tay, lòng mình đau quặn, nước mắt cứ chực ứa ra, mình đồng ý với Bà Xã rồi! Vì mình đã từng hứa sẽ không bao giờ nói không với bất cứ yêu cầu gì của Bà Xã, cho dù là chia tay, mình sẽ buồn đến chết mất! Bà Xã tát mình một cái, rồi đóng sập cửa bỏ đi!
Ngày 07/09
Hôm nay là sinh nhật Bà Xã, cả ngày chỉ nhớ Bà Xã thôi. Buổi tối, mình cầm chiếc nhẫn rồi gọi điện cho Bà Xã, cho dù thế nào đi nữa, mình nhất định phải cầu hôn Bà Xã, mình phải chăm sóc Bà Xã cả cuộc đời này!
Nửa đường, chiếc nhẫn bỗng nhiên rơi từ trong túi xuống đường, mình vội vàng dừng xe, chạy ra nhặt. Bỗng một chiếc xe tải từ đâu lao tới, mình tránh không kịp! Chỉ cảm thấy trước mắt là một màu máu đỏ!
Cũng không rõ là bao lâu sau, mình tỉnh dậy, bên cạnh là Tử thần. Ông ấy bảo mình đã không còn thuộc về thế giới này nữa. Mình nhìn thấy Chị đang ôm thi thể đầy máu của mình mà khóc.
Bà Xã, mình phải đi gặp Bà Xã, mình cầu xin Tử thần và Ông ấy đã đồng ý cho mình gặp Bà Xã chỉ nửa tiêng thôi!
Đến bên cạnh giường Bà Xã, mình vuốt mái tóc mềm, không nỡ rời xa. Mình sợ khi mình ra đi sẽ không ai chăm sóc cho Bà Xã nữa, thế thì phải làm thế nào?
Bà Xã à, Ông Xã xin lỗi, Ông Xã không thể chăm sóc cho Bà Xã trọn đời được!
Bà Xã à, Bà Xã nhất định phải sống thật vui vẻ, nếu kiếp sau vẫn còn cơ hội, Ông Xã sẽ xin với thượng để được gặp Bà Xã sớm!
Vĩnh biệt!

Hình ảnh
Hình đại diện của thành viên
Luongngan
Thành viên 5 sao
Thành viên 5 sao
 
Bài viết: 576
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 1 06, 2011 2:44 pm

Re: TRUYỆN ĐỌC!

Gửi bàigửi bởi Đoàn Dũng » Thứ 3 Tháng 7 05, 2011 11:02 am

Đề tựa:
Nếu có một ngày phải rời khỏi thế gian này, tôi hy vọng chỗ tôi quay về sẽ là trong lòng em. Cho dù tôi phải uống chén nước QUÊN của sông Nại Hà để xoá đi tất cả mọi ký ức về trần gian, thì kiếp sau, tôi vẫn còn có thể mang những ký ức về đôi ta để tìm lại em.

Một

Vào đêm tân hôn, tôi đột ngột hỏi Đinh Vũ câu ấy:

- Vũ, chúng mình rồi sẽ có ngày già đi, rồi phải chết. Nếu anh có thể chọn, anh hy vọng nơi anh VỀ là đâu?

Buột miệng rồi, tôi rất hối hận. Ngay trong ngày cưới đại hỷ, sao tôi lại dại mồm thế này.

Quả nhiên, Đinh Vũ im lặng. Tôi đang định nói vài câu cải chính, thì anh đã trả lời:

- Nếu có một ngày phải rời khỏi thế gian này, anh hy vọng chỗ anh quay về sẽ là trong lòng em. Cho dù anh phải uống chén nước QUÊN của sông Nại Hà để xoá đi tất cả mọi ký ức về trần gian, thì kiếp sau, anh vẫn còn có thể mang những ký ức về đôi ta để tìm lại em.

Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ nét mặt Vũ. Nhưng sự chân thành và kiên định trong âm sắc ấy đã chấn động tâm hồn tôi mạnh mẽ.

Đúng, lúc đó, tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

Đinh Vũ là người đàn ông dịu dàng. Tôi không biết liệu có phải chính tính cách đó đã ngăn trở anh, cho đến giờ anh chỉ là một viên chức bình thường trong công ty. Khi mới kết hôn, rất nhiều bạn bè tôi đều không hiểu nổi vì sao tôi chọn anh. Dù gì thì lương anh cũng chỉ bằng một phần tư thu nhập của tôi. Còn tôi, tôi vẫn cho rằng trái tim dịu dàng của anh đã đủ để vỗ về những mỏi mệt mỗi ngày của tôi.

Lấy nhau hơn nửa năm, chúng tôi vẫn sống trong một căn hộ nhỏ trong khu tập thể ba tầng của công ty. Tuy chỉ là một căn hộ nhỏ bé ba buồng, nhưng chúng tôi đều hài lòng. Theo cách mà Đinh Vũ nói: "Nhà riêng và bánh mì rồi một ngày đó ta sẽ có!". Cho dù tôi rất mong được ở một căn phòng xinh đẹp, nhưng trong thành phố đắt đỏ này tôi chỉ mong thu xếp được cho cuộc sống từng ngày.

Song, cũng cùng với thời gian trôi đi, tôi dần dần cảm thấy một nỗi buồn rầu. Tôi đã từng tin rằng, bình dị mới là cốt lõi của mọi tình yêu. Vậy nhưng cuộc sống theo cách ngày lại như ngày qua, đã làm tôi buồn ghét. Những gạo dầu mắm muối đã thay cho lãng mạn đẹp đẽ, những điều nhạt nhẽo mà hôn nhân bày ra làm tôi bắt đầu hoang mang trước những lối đi tương lai.

Tôi vô cùng hy vọng Vũ cũng có thể cảm thấy, hoặc là cách khác, anh sẽ có một thay đổi nào đó. Nhưng anh dường như tĩnh lặng, bình yên sống ngày như ngày. Đinh Vũ viết văn rất hay, anh đã từng viết những truyện ngắn nho nhỏ, vì thế sau khi tan sở anh chỉ thích về ngồi hí húi bên bàn viết lách. Tôi vẫn mong anh tập trung tâm sức vào công việc, nhưng chẳng thấy hiệu quả. Những hoang mang lẫn buồn bã tích tụ nhiều ngày từ cuộc sống vợ chồng làm trái tim tôi chai sạn và bắt đầu khép kín mình, tôi không còn cảm nhận được tình yêu từ anh ấy.

Hứa Dũng bước thẳng vào cuộc sống của tôi trong thời điểm đó.

Dạ tiệc của công ty, tôi ngồi một mình ngoài rìa sàn nhảy nhấm nháp rượu vang, giữa lúc nhàm chán đó, một người đàn ông trung niên mời tôi khiêu vũ. Tối đó đã nhiều người tới mời tôi nhảy, nhưng đều bị tôi tìm lý do khéo léo thoái thác. Vậy mà người đàn ông trước mặt tôi, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ đàn ông chững chạc, đặc biệt có một vẻ hấp dẫn của kẻ thành đạt trong sự nghiệp, đã làm tôi khó cưỡng. Tôi và anh ta dìu nhau nhè nhẹ trong đám đông khiêu vũ và tiếng nhạc. Ánh đèn lấp loá của dạ tiệc làm tôi có lúc như mê đi. Anh ấy thì thầm khe khẽ bên tai tôi:

- Trần Nhiễm, tên em phải không? Phòng kinh doanh?

Tôi hơi bất ngờ, ngước mắt lên nhìn. Người đàn ông này không thật cao, có lẽ chỉ 1m76, nhưng có một phong thái khiến tôi phải ngước lên nhìn.

- Em lạ lắm phải không? Chẳng lẽ ngay cả tên nhân viên mình mà anh cũng không nắm rõ, thì hoá ra anh cũng vô tình lắm à!

Giọng nói nhẹ nhàng ấy lại làm tim tôi hơi thót lại, tôi nghi hoặc hỏi:

- Anh là...?

Đúng lúc đó, bản nhạc kết thúc. Anh ta ôm nhẹ tôi, nói khẽ bên tai:

- Tôi là Hứa Dũng. Em là người phụ nữ duy nhất anh khiêu vũ cùng trong đêm nay.

Nói xong, anh ta đi khuất ngay, để lại tôi ngơ ngẩn đứng đấy. Người đàn ông này, không lẽ là Phó tổng giám đốc công ty chúng tôi? Và tôi, là người phụ nữ duy nhất khiêu vũ cùng anh ấy đêm nay? Một chút kiêu hãnh và êm ái len trong tôi.

Tôi về nhà lúc quá nửa đêm về sáng, mở cửa, Vũ vẫn phục bên đống bản thảo của anh. Thấy tôi về, anh ấy thu gọn bản thảo rồi vào bếp bưng ra một bát mì.

- Vợ ơi, em có mệt không? Bát này để dành cho em này...

- Mì thịt trứng, phải không? - Tôi ngắt lời chồng.

Đinh Vũ hơi bối rối lắc đầu. Cưới nhau đã lâu, anh ấy vẫn cứ cái điệu như ngày còn yêu nhau, làm động tác này nếu lúng túng không biết phải làm gì. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi đã ngắt lời anh, nhưng đêm nay tôi cảm thấy dường như tôi đang lén lút làm gì đó, nên rồi buột miệng:

- Anh ngoài việc viết lách, rồi nấu mì thịt trứng ra, thì anh còn làm được gì khác?

Gương mặt Vũ biến sắc. Tôi hơi hối hận, nhìn bát mì nóng tưng bừng chồng tôi bê trong tay, nhẹ giọng lại:

- Em xin lỗi, Vũ, có lẽ em mệt quá đấy thôi!

Đinh Vũ cũng nhẹ nhõm lại, nhắc dịu dàng:

- Thế thì hay là em đi nghỉ sớm đi ?

- Vâng ! - Tôi gật đầu. Đêm ngủ tôi gác đầu quay lưng về phía Vũ, như chúng tôi chưa nói năng gì, trong đêm tối, dáng dấp chắc chắn và lịch duyệt của Hứa Dũng quanh quẩn trong đầu tôi.


Hai

Thời gian buồn tẻ kéo thêm vài ngày, hôm nay cuối tuần. Vừa tan sở, Hứa Dũng gọi điện cho tôi. Tôi không hề ngạc nhiên khi vì sao Hứa Dũng biết số máy di động của tôi, thì anh ấy là sếp. Khi tôi về nhà, Đinh Vũ phấn khởi tràn trề rủ cả hai cùng ra công viên bên sông, bởi từ ngày hôm nay, công viên sẽ mở cửa tự do đón khách miễn phí vé. Tôi điềm đạm nói, tối nay đồng nghiệp hẹn gặp. Có thể thấy nét thất vọng trên mặt Vũ, nhưng anh thay đổi ngay, cười nói thế thì em vui vẻ đi chơi nhé.

Khách sạn Hoàng Luân bốn sao rất nổi tiếng trong thành phố. Những người ra vào đây không giàu thì cũng sang. Tôi vừa đến thềm đã thấy Hứa Dũng, mặc bộ vét màu xanh đứng chờ. Khi tôi cùng Hứa Dũng bước vào sảnh, khung cảnh sang trọng hào hoa làm tôi hơi choáng váng. Chính giữa đại sảnh là bồn phun nước đầy màu sắc, phía sau có một chiếc bục nhỏ hình tròn, một nữ nghệ sĩ dương cầm đang nhàn nhã chơi một khúc nhạc dịu dàng bay bổng. Những bàn ăn quanh đó đầy những đôi nam nữ trang phục sang trọng thời thượng.

Tôi ngầm liếc nhìn quanh và hơi ngần ngại bởi bộ quần áo của tôi có thể đã bị coi không còn là mốt, tôi thầm buồn bã. Hai chúng tôi ngồi sau tán lá một cây cọ của sảnh lớn. Nơi góc nhìn thấp thoáng, có thể quan sát toàn bộ đại sảnh nhưng từ ngoài khó nhìn tới nơi tôi.

Vài ly rượu vang đỏ, tôi dần dần thả lỏng bản thân mình. Hứa Dũng nâng ly, mỉm cười:

- Em biết vì sao hôm đó, tôi chỉ mời em khiêu vũ không?

Tôi không biết.

- Vì em ngồi đơn độc ở đó một mình đã đánh động tôi!

Tôi càng không hiểu. Công ty này mỹ nữ nhan nhản như mây trời, tôi thấy tôi cũng không phải người nổi bật.

- Tôi rất hâm mộ chồng em. Nếu tôi có một người vợ xinh đẹp như em, tôi sẽ không bao giờ để cho đôi tay cô ấy trở nên thô ráp như thế này trong khi cô ấy còn rất trẻ.

Những gì Hứa Dũng nói làm tôi bải hoải. Người đàn ông đầy sức hấp dẫn này nói với tôi những lời đầy hàm ý, làm tôi hơi sợ hãi. Thậm chí sợ gì, vào giây phút đó tôi cũng không biết. Dường như tôi giằng xé:

- Không, ngài Hứa, chồng tôi là một người đàn ông rất đàng hoàng.

Hứa Dũng lại cười:

- Em đừng tự dối mình dối người! Một người phụ nữ sống trong hạnh phúc, vì sao lại có ánh mắt đơn độc và chới với kia! Nó làm đôi mắt xinh đẹp của em mất đi thần thái!

Vào lúc đó, những lời ấy công kích mạnh vào nỗi niềm riêng tôi, tôi như một đứa trẻ, phục xuống bên bàn và khóc nức nở. Bao nhiêu mê hoảng chất chứa suốt nửa năm nay, đã bị người đàn ông này xé toang.

Trong tiếng dương cầm chao đảo, bàn tay Hứa Dũng vuốt ve mái tóc tôi, dịu dàng thì thầm bên tai tôi:

- Nhiễm, hãy để anh làm cho cuộc sống của em tươi mới trở lại, có được không?

Có thể có một vòng xoáy đã hút tôi vào, tôi gật đầu trong lúc tâm trí không còn suy nghĩ gì nữa.

Đêm ấy, tôi không về nhà.

Một người đàn ông, nhóm rực lại ngọn lửa tình trong tôi, mang tôi đi đến một nơi - vườn Thất Lạc.

Ba

Hơn một tháng sau đó, tôi sang trọng như một quý tộc. Khoác tay Hứa Dũng, như một đôi tình nhân đang yêu đương thắm thiết, ra vào những sa-lông, những buổi gặp gỡ xã giao cao cấp. Tất cả đều vô cùng hiện thực, nhưng sao tôi vẫn mơ màng như trong giấc mộng. Đêm hôm đó tôi không về, Đinh Vũ cũng không chất vấn gì tôi. Sau đó khi tới công ty, mọi đồng nghiệp đều nói Đinh Vũ đã gọi điện cho họ hỏi tìm vợ. Tôi biết Vũ đã phát hiện ra tôi nói dối, nhưng vì sao anh lại không nói toạc ra? Có điều quan hệ của tôi với Hứa Dũng cũng rất bí mật, vả lại, những nơi giao thiệp cao sang kia làm sao Đinh Vũ có thể tới được.

Nhưng Đinh Vũ cũng đổi thay. Anh đi làm về đến nhà chỉ ngồi viết lách, nếu tôi không hỏi thì hẳn anh sẽ không bao giờ mở miệng. Vũ vơ vất bất định khiến tôi càng chán, đôi lúc vô cớ, hai chúng tôi đã trở thành chiến tranh lạnh. Mỗi ngày, anh bắt đầu tự làm cơm một mình, còn tôi và Hứa Dũng ở ngoài đường đi một vòng quanh những quán ăn Nhật, nhà hàng Pháp. Những nơi ấy toàn cao sang, có thể nói là để dành cho những người như Hứa Dũng. Tôi nghĩ tôi có lẽ không thuộc vào tầng lớp này, nhưng thói thèm khát hư danh của tôi đã được vỗ về.

Tôi đang lơ đãng lựa đồ giữa hai giá quần áo thời trang giá đắt tận trời, bỗng Hứa Dũng đột ngột dừng lại. Tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh ta không nhìn tôi, chỉ nói:

- Người đàn ông kia cứ nhìn em chằm chằm!

Tôi thuận hướng nhìn theo, tôi bỗng cứng đờ người, chân bị chôn chặt xuống đất.

Đinh Vũ.

Tôi choáng váng sững sờ. Một nơi đắt đỏ như ở đây, nơi mà Vũ không bao giờ đủ sức mua nổi cái gì, anh ấy chưa bao giờ đặt chân đến. Tôi nằm mơ cũng không ngờ anh xuất hiện trước mặt tôi. Ánh mắt của Vũ như thể đan xen bao nhiêu thứ cảm xúc, ánh mắt đó làm tôi đau kinh khủng. Tôi đẩy Hứa Dũng ra, chạy về phía Vũ: "Anh Vũ, anh nghe em nói..."

Vũ đã quay đi vội vã.

Tôi đứng lại, cắn chặt môi, nhìn theo phía anh ấy đi mất, bất động.

Hứa Dũng đi tới, ôm lấy vai tôi cười nhẹ:

- Thôi, đừng nhìn nữa, anh đưa em về nhà!

Tôi liếc anh ta, trong lòng oán trách sao lúc này anh ta lại có thể cười được. Vào giây phút đó, tôi có một tia mệt mỏi và hối hận. Tôi không đáp lại, kệ anh ta đưa tôi về đến cổng nhà. Trong nhà, Đinh Vũ đang rít mạnh thuốc từng điếu này sang điếu khác. Trong ánh đèn điện, căn phòng mù mịt khói thuốc và ánh hoàng hôn buồn bã. Chỉ vừa đây thôi mà trông Đinh Vũ đã như già lão tiều tuỵ đi bao nhiêu.

Tôi nhìn chằm chằm gương mặt năm năm yêu nhau đã thân quen, nước mắt có lẽ dân dấn. Đinh Vũ chỉ gằn từng ngụm khói, dụi tàn thuốc:

- Nhiễm, đằng nào cũng về nhà rồi thì đi ngủ sớm đi.

Giọng anh ấy lạnh lùng hơn tôi tưởng. Trong lòng tôi tràn lên nỗi bất an.

- Anh... anh không muốn hỏi em cái gì à?

Vũ lắc đầu, cười ngao ngán và khổ sở:

- Không cần nữa, có những điều mà, thà không biết thì còn tốt hơn là biết được.

Tôi cắn môi, nói khẽ:

- Vũ ! Em...

Đinh Vũ hua tay cắt lời ngang:

- Nhiễm, đừng nói nữa. Tôi thật sự không muốn nghe nữa. Chuyện của em và hắn, tôi biết từ lâu rồi!

Tôi đứng đờ ra, chỉ nhìn thấy một khoé cười cay đắng;

- Đừng quên là tôi còn bao nhiêu bạn bè ra đời còn hơn tôi nhiều. Tôi vẫn không chịu tin lời họ nói, hôm nay thì thấy tận mắt rồi. Sự vui vẻ của em khi ở bên cạnh hắn, lâu rồi anh đã không còn được nhìn thấy.

Đinh Vũ lại châm một điếu thuốc, hít sâu, nghẹn ngào:

- Nhiễm, anh rất hối hận!

Tôi oà khóc, hoá ra anh có những ý nghĩ của riêng anh. Tôi nói:

- Anh Vũ, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, được không?

Đinh Vũ chỉ hút thuốc, lẳng lặng nhìn tôi. Nét mặt nhợt nhạt ấy khiến tôi không dám đối diện.

Sự im lặng của anh ấy đã trả lời tôi.


Bốn

Một tuần sau, tôi và Đinh Vũ đổi tờ giấy kết hôn thành tờ giấy ly hôn.

Đi ra khỏi cổng toà án, tôi choáng váng mất một lúc, hình như tất cả đều không phải là thật.

Trời trong sáng, trong không khí, một làn hơi lạ kỳ dày đặc. Những tầng mây nặng kia như đang đè ngàn ngạt lên trái tim tôi.

Chúng tôi đều chẳng nói năng gì. Đinh Vũ mở lời trước:

- Đi đi, về thu gọn đồ đạc, chờ anh ta đến đón em!

Tôi chỉ nghe, toàn thân trống rỗng, có một sự mất mát quá lớn lao. Tôi muốn khóc, một cảm xúc xuyên qua. Cho đến tận bây giờ, tất cả hoang mang như một giấc mộng, và tôi không biết thân tôi đang ở phía nào.

Đi về căn phòng từng sống bên nhau, tôi thu dọn áo xống của tôi. Tôi định để cuốn sổ tiết kiệm lại cho Đinh Vũ, nhưng anh cự tuyệt.

Ngoài nhà, tiếng còi xe hơi vang lên gấp gáp.

Hứa Dũng đã đến.

Tôi bước ra cửa, hít thở sâu một hơi, nhắm mắt lại. Cái mùi vị quen thuộc đến thế của căn phòng này từ nay sẽ thành xa lạ, và trái tim tôi hỗn loạn sẽ biết thu xếp lại từ đâu.

Hốt nhiên, Đinh Vũ gọi tôi lại, đưa cho tôi một cái hộp. Tôi nhìn anh dò hỏi, không nhận nó. Tâm trạng anh lại lúng túng như ngày xưa:

- Cái này... đây là tặng cho em. Coi như một kỷ niệm!

- Cảm ơn! - Tôi định mở ra, bị anh ngăn lại.

- Đừng xem, đi đi rồi hãy xem! Hoặc vĩnh viễn đừng mở!

Tôi lại muốn bật khóc to.

Nhìn qua cửa sổ, trời đất ảm đạm đáng sợ. Tuy mới chỉ hơn năm giờ chiều, mà sao như đêm đã gần sập.

Chiếc đèn điện treo bỗng lắc lư, tắt bụp vài giây. Tôi vô cớ lạnh toát hết cả người.

Còi xe lại vang lên ngoài cửa sổ.

Chiếc đèn tắt ngóm.

Lập loè vài bận, chiếc bóng đèn giãy giụa tống ra luồng sáng cuối rồi tắt hoàn toàn. Vào đúng sát na (*) đó, tôi nhìn thấy dòng lệ lăn dọc má Vũ.

Căn phòng rung lên chấn động dữ dội.

Tất cả đột ngột xảy ra như thế.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ngoài kia ào lên như chảo dầu sôi, tiếng người bùng lên, mọi âm thanh hỗn loạn dâng tôi đến đỉnh điểm kinh hãi.

Những lớp vữa trần rào rào rơi xuống. Căn phòng rung lên kịch liệt.

Tôi cảm thấy ngày tận thế đã đến rồi.

Một đôi tay rắn ôm tôi thật chặt, giọng nói trầm trầm bình tĩnh:

- Nhiễm, đừng sợ! Anh đỡ cho em ra, mau chạy ra xe anh ta nhanh lên!

Vào đúng lúc đó, phía ngoài nhà vọng lên tiếng ô tô nổ máy. Đinh Vũ ôm che cho tôi, mò mẫm mở cửa, tôi gào lên gọi: "Hứa Dũng! Hứa Dũng!"

Không ai đáp.

Toà nhà rung lên làm tôi không thể nào đứng vững, Hứa Dũng đã bỏ mặc tôi phóng xe ra xa tháo thân, ý nghĩ làm cả người tôi lạnh toát đi, tràn ngập trái tim tôi là nỗi đau đớn bị lừa dối và tuyệt vọng.

"Rầm rầm" những tiếng đổ cực lớn, hầu như cùng một lúc, tôi bị tay Vũ ép mạnh vào một bên. Trong tối tăm, một vật rất nặng đè lên đùi tôi, quá đau đớn tôi thét lên. Tiếp theo tôi nghe thấy Vũ hự lên một tiếng.

Nỗi kinh hãi của tôi chi phối mọi tư duy, tôi bắt đầu lảm nhảm: " Đồ khốn kiếp! Nó đã chạy trước rồi! Khốn nạn!" Chửi một lúc cơn đau dữ dội nổi lên, cũng giúp tôi tỉnh hẳn khỏi cơn mê hoảng. Tôi thử cất giọng gọi Đinh Vũ.

Trong bóng tối, tiếng Vũ rõ mồn một: "Anh không sao đâu em. Nhiễm, em có bị sao không?"

"Đùi em bị đè rồi, không thể cử động được." Tôi nói lẫn khóc: "Thằng khốn nạn, nó bỏ chạy rồi, thằng khốn nạn!"

Đinh Vũ không đáp, rất lâu sau, thở ra một âm thanh: "Bây giờ thôi đừng nói phí lời. Tốt xấu gì anh cũng luôn bên em". Dừng lại một lúc, Vũ có vẻ buồn: "Kiểu này có lẽ phải chờ sáng mai mới có người tới cứu ta ra, đùi anh cũng bị đè chặt rồi".

Nỗi khủng khiếp của địa ngục này tôi chưa bao giờ gặp, đau đớn sợ hãi làm tôi không còn bình tĩnh được.

Tôi cảm thấy tôi sắp phát điên.

- Nhiễm! - Vũ gọi tôi, giọng phảng phất cười: "Em à, em còn nhớ lúc mới cưới, em hỏi anh cái gì không?"

-.....

- Em quên à? Em nhớ lại đi. Đêm hôm đầu tiên của mình ấy! - Giọng Vũ vẫn bình tĩnh, làm tôi vững dạ một chút. Tuy không hiểu vì sao lúc nguy cấp này anh lại nhắc chuyện cũ, nhưng tôi vẫn thật thà trả lời.

- Em nói xem, báo ngày mai liệu có đăng tin, đầu đề... đầu đề là... cặp vợ chồng vì tình, chết trong cơn địa chấn không? - Giọng Vũ run lẩy bẩy. Tôi hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Vũ, anh có sao không?".

Trong bóng tối dày đặc vô biên, chỉ có anh làm tôi yên lòng.

- Anh... anh không sao đâu, em ơi... em còn lo cho anh sao? ... hụ hụ... Một cơn ho sặc kịch liệt, một sự im lặng lâu tuyệt đối. Trong lúc cuống cuồng, tôi giãy giụa bạt mạng, vết thương ở đùi xông thẳng lên óc, tôi ngất đi.

Không biết đã bao nhiêu thời gian, tôi dần dần tỉnh lại. Mở mắt ra, vẫn là một mảng đen ngòm. Hoảng loạn sợ hãi như một móng vuốt khổng lồ của ma quỷ chụp lấy người tôi, tôi gọi to Đinh Vũ trong nỗi cô đơn cực độ.

Rất lâu, mới nghe thấy tiếng anh yếu ớt: "Nhiễm, anh... nằm ở đây, em... em vẫn chịu được chứ?"

Tôi cuối cùng đã khóc oà được lên: " Vũ, anh Vũ ơi... em sợ.."

- Đừng khóc, đừng khóc! - Vũ có vẻ lo lắng-"Anh... còn... ở bên em, em đừng... đừng khóc..." Biết anh đang cố hết sức trấn tĩnh để an ủi tôi, trái tim tôi dường như bị xé rách ra một mảng lớn.

- Đừng khóc, anh... anh từng bảo em, cho dù... bao nguy hiểm, anh luôn... ở bên cạnh em..- Hơi thở của Vũ ngày càng dồn dập.

- Anh Vũ, anh đừng làm em sợ, anh đừng doạ em! Ôi... Tôi không khóc ra tiếng được.

Vũ đã không trả lời tôi.

Tôi hoảng kinh, tim phổi lộn tùng phèo.

- Hụ... hụ... Nhiễm! anh... anh buồn ngủ...quá!

Nước mắt tôi dào ra như suối: "Đừng, anh Vũ, anh phải cầm cự, anh không được ngủ!"

- Hư...hư, anh... anh không ngủ... anh muốn bên... bên em... đến sáng mai...- Đinh Vũ yếu ớt như một giọng nói phiêu dạt từ trên không trung.

Một đống lửa bùng lên thiêu đốt ngực tôi, trong đầu óc không ngừng hiện ra những ký ức ngày yêu nhau và lúc kết hôn. Tuy rằng bình lặng thế, nhưng đến giờ tôi mới phát hiện sự bình yêu đó vô cùng hiện hữu và quý giá. Tôi triền miên tự đau khổ, trong khi lại không hiểu ra những hạnh phúc tôi theo đuổi được hoài sinh từ chính trong những thứ bình dị đó. Và tôi, cho đến lúc sinh tử cập kề này mới phát giác ra.

- Nhiễm ơi... anh... lạnh quá..., có thể... anh không cách nào... bên em được... nữa- Vũ vì sao vẫn còn tự trách mình!

- Không! - Tôi dùng hết sức lực kêu to: "Em không cho! Anh Vũ, anh bảo anh sẽ ở bên em, em không cho anh bỏ em, em muốn sống với anh hết cả đời này! Em xin anh đồng ý!"

Trong tối đen, là một sự yên tĩnh vô tận. Không khí lạnh lẽo ngập đầy thứ mùi của chết chóc.

Giữa đau đớn vô biên, Đinh Vũ dường như chỉ lào thào tự mình nghe, yếu ớt:

- Nếu như... có một ngày... sẽ... sẽ phải chia tay... thế gian này, anh hy vọng... nơi quay về... sau cùng... là trong... lòng em... cho dù... cho dù...uống chén nước Quên... anh... kiếp sau... vẫn... vẫn sẽ... tìm...

Cho dù tôi ra sức gọi tên, cũng không còn nghe bất cứ âm thanh nào của Vũ nữa. Nỗi đau xé ruột xé gan làm tôi vỡ tan sụp đổ.

Trong tối tăm lạnh buốt xương, chỉ có nỗi đau vô tận của tôi.

Không rõ đã qua bao nhiêu tiếng đồng hồ, tôi mới được cứu ra từ trong đống phế tích tan hoang.

Trước mắt tôi là cảnh tượng cả đời tôi vĩnh viễn không thể quên.

Một mặt tường đè cứng lên nửa người Đinh Vũ, chỉ còn ló ra đầu và tay trái. Dưới thân thể Vũ là một bãi máu đã thành màu nâu cứng. Khuôn mặt Vũ còn ngoái về hướng tôi nằm, mang nụ cười, như còn đang chuẩn bị an ủi nỗi sợ hãi cho tôi. Trên khuôn mặt trắng nhợt như sáp nặn ấy, là một đôi mắt đã vĩnh viễn khép.

Ngực tôi như bị khối nặng ngàn cân đè, phục xuống bên anh, ôm lấy đầu anh, dùng hết sức lực còn lại thét lên: “Đinh Vũ…”

Âm thanh xé đống đổ nát, nhưng không gọi lại được Vũ đã ngã vào trong giấc ngủ vĩnh viễn.

Những người cứu hộ quanh tôi đều rơi nước mắt.

Một tháng sau, khi Hứa Dũng ôm bó hoa tươi xuất hiện ở cổng bệnh viện đón tôi, tôi đã cầm bó hoa ném thẳng vào mặt anh ta. Bên giường bệnh của tôi, một chồng bản thảo bừa bộn, chính là cuốn sách mà Vũ viết trong những lúc rảnh rỗi: “Tôi yêu vợ tôi”. Trong đó là những dòng ghi chép tất cả những gì trong cuộc sống của hai chúng tôi từ lúc còn yêu.

Tôi không mắng Hứa Dũng, tôi không muốn tâm hồn đê tiện của anh ta làm nhục tới Đinh Vũ trong lòng tôi.

Vâng, trong lòng tôi là Đinh Vũ, một hộp tro nhẹ bỗng.

Anh ấy từng nói, trong lòng tôi là nơi anh ấy muốn quay về.

Tôi muốn kiếp sau anh ấy vẫn còn tìm ra tôi.

Sưu tầm!
Hình đại diện của thành viên
Đoàn Dũng
Thành viên 1 sao
Thành viên 1 sao
 
Bài viết: 17
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 4 26, 2009 10:07 am
Đến từ: Hà Nội

Re: TRUYỆN ĐỌC!

Gửi bàigửi bởi Luongngan » Thứ 4 Tháng 7 06, 2011 1:15 am

Híc... toàn chuyện chết chóc thế này nhỉ... :twisted: :twisted: :twisted: :twisted: ! Vui vui một tí nhé! He he he...
"Cà phê đen không đường"

Lời tựa: "Pha một phin cà phê, đố U biết cà phê càng về sau càng chảy nhanh hay chậm lại?"

- Cà phê lúc đầu nhỏ chậm, sau nhanh dần, nhưng đến một lúc sau lại nhỏ chậm lại, và không nhỏ nữa (hết nước mà :D ). Giống như tình cảm con người, lúc đầu âm thầm, sau mãnh liệt, rùi dần mờ nhạt đi và mất hẳn. Nhưng nếu cà phê được đổ thêm nước lần thứ 2 sẽ chảy nhanh và đều hơn lần thứ nhất, tình cảm nếu đã trải qua giai đoạn đầu và được vun đắp thì sẽ hạnh phúc và yên bình hơn.

- Nhầm! Cà phê lúc đầu nhỏ nhanh đúng như tình yêu của mối tình đầu mãnh liệt, nhanh chóng, dễ đến và cũng dễ đi. Và sau nhỏ từ từ vì tình yêu đã chín chắn và cuối cùng nhỏ được một cốc cà phê đúng như khi ta tìm được một nửa còn lại. Cà phê rất sánh, nó hòa quyện vào nhau như trái tim của hai tâm hồn đã hòa làm một. :P

- Hừm! Nhầm! Cà phê lúc đầu nhỏ nhanh hay chậm còn tùy vào cách rót nước, rót mạnh và xối xả thì sẽ chảy nhanh và nhanh cạn, rót từ từ sẽ chảy chậm và lâu cạn hơn, và kết quả là cốc cà phê thứ 2 sẽ sánh hơn! Giống như tình yêu nếu ngay từ đầu đã mãnh liệt, xuồng xã thì sẽ khó sâu đậm bằng một tình cảm được nuôi dưỡng dần dần theo thời gian. Cốc thứ 2 sẽ đắng hơn, nhưng uống một lúc lâu sẽ thấy ngon hơn, giống như tình yêu thứ 2 sẽ phải trải qua nhiều sóng gió nhưng kết quả sau này là một tình cảm vô cùng ý nghĩa và khó có thể mất đi được ;)

- Hừm, cãi cố. Rót thế nào thì lúc đầu cũng chảy nhanh hơn :-> vì cà phê chưa nở ra, giống như khi tình yêu chưa sâu đậm ấy. Cấm cãi :evil:

- Hừm, cứ thử cho ít cà phê xem, đổ nước xong là nó chảy hết lun, còn cho nhiều mà xem, đổ nước có mà chảy đằng trời :ugeek: ! Tất cả tình yêu của một người bằng một túi cà phê, không nên chia làm quá nhiều lần pha, tất cả sẽ chảy đi hết, cũng đừng pha hết 1 lần, coi chừng không được một giọt cà phê nào! I đang phải chia lại túi cà phê của mình, nhưng mà khó chia quá, cốc nào cũng muốn đầy cơ! :?

- Hừm, thôi ko cãi nhau nữa. Pha xong cà phê rùi đây, mất 1 tiếng đồng hồ liền.

- U phải share chứ, uống 1 mình à?

- Chia nửa nhé, đắng lắm đấy. I pha 2/3 phin cà phê cơ mà. Uống thui ...

- Hé hé, U pha 2/3 phin mà chia cho Me 1/2, thế là U còn có 1/6 hả. Thế này đúng là iêu Me nhất rùi! U cứ yên tâm, I sẽ phai cho U nước lần 2 he he ... :mrgreen: :mrgreen: :mrgreen: ...

Hết chuyện.

p/s: Ai muốn tham gia cuộc thi cãi chầy cãi cối không :?: :?: ... :lol: :lol: :lol: :lol:
Hình ảnh
Hình đại diện của thành viên
Luongngan
Thành viên 5 sao
Thành viên 5 sao
 
Bài viết: 576
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 1 06, 2011 2:44 pm

Re: TRUYỆN ĐỌC!

Gửi bàigửi bởi Luongngan » Thứ 4 Tháng 7 06, 2011 11:34 pm

Èo... Topic ế ẩm ghê ghớm... nản quá...
Hình ảnh
Hình đại diện của thành viên
Luongngan
Thành viên 5 sao
Thành viên 5 sao
 
Bài viết: 576
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 1 06, 2011 2:44 pm

Re: TRUYỆN ĐỌC!

Gửi bàigửi bởi Luongngan » Thứ 3 Tháng 7 12, 2011 12:35 pm

LÀ BIỂN, HAY LÀ BẦU TRỜI ĐẢO NGƯỢC
Tác giả: Hạ Thất Tịch

:arrow: Mãi cho tới rất lâu sau này, khi đã đến Đại Liên, tôi cuối cùng mới được nhìn thấy mặt biển màu xanh ngắt ấy.
:arrow: “Biển bích trời lam cùng soi bong, lầu hồng cây lục đứng song đôi”. Từng đàn mòng biển gọi bạn nơi đường chân trời, trên bờ cát vàng óng tập nập người qua kẻ lại, không khí nhộn nhịp vô cùng. Thế nhưng, không ai đủ chú ý để nhận thấy có một người con gái với cặp kính râm màu nâu đang đứng bên bờ biển, và cũng vì thế nên không ai biết rằng phía sau cặp kính đó là đôi mắt đang rơi lệ.
Tôi nghĩ, giả như Tô Niên Lạc nhìn thấy cảnh này, chắc chắn cậu ta sẽ cười khì khì, rồi giễu tôi rằng: Nguyễn Thiên Lam, xấu xí đâu phải cái tội, cần gì phải khóc lóc thế, làm thế chỉ tội nghiệp… mọi người xung quanh thôi! Chỉ có điều tất cả những sự thuần khiết đang phơi bày trước mắt này, cũng không thể ngăn được nụ cười trong suốt đó xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng mà… nhưng mà… Tô Niên Lạc yêu quí, tôi đã đến thành phố của cậu rồi, thế mà chẳng nhìn thấy bóng dáng cậu đâu. Cậu ở đâu thế hả? Ở đâu?

:arrow: Phần 1: Chú gà trống kiêu ngạo và con khỉ nhỏ tinh ranh
:arrow: Năm 1999 tôi vẫn còn đang học ở một thị trấn nhỏ. Nơi đó không có biển, cũng chẳng có những tòa kiến trúc đồ sộ, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cả bầu trời cao rộng đến vô tận.
Nếu như bây giờ vẫn còn có cơ hội được nhìn thấy bầu trời xanh như thế, thì chắc chắn tôi sẽ phải nhìn ngắm nó nhiều hơn, thả hồn theo những đám mây màu, những đàn chim bay, và cả những dòng suy nghĩ bất tận nữa.
:arrow: Nhưng tôi của ngày đó nào đã biết đau lòng là gì, thì làm sao có cơ hội ngước lên nhìn trời, rồi bật khóc, để từng giọt lệ cứ thế lăn tràn trên khuôn mặt được chứ.
Ngày nào tôi cũng chỉ biết cùng Tô Niên Lạc bỏ học, chạy đến quán game. Rồi rất thuần thục đưa tay nhét những đồng xèng vào máy, sau đó một tay cầm điều khiển, một tay bấm nút để nhân vật tí hon của mình trong trò chơi xông vào chiến đấu quyết liệt với đối thủ, mà đó chẳng ai khác chính là nhân vật của Tô Niên Lạc. Kết quả lúc nào cũng là tôi giành phần thắng, điều đó khiến cho trên suốt đoạn đường về, Tô Liên Lạc chỉ còn biết nhe nanh giương vuốt gào lên những tiếng quái đản: Nguyễn Thiên Lam, rốt cục cậu có phải là con gái không hả?
:arrow: Tôi vênh mặt nguýt hắn một cái: Cậu đúng là thằng con trai thô lỗ, đừng có suốt ngày nhắc đến cái từ “con gái, con gái” như thế, chẳng hợp với lứa tuổi và nhan sắc của tôi gì cả. Tôi là “thiếu nữ”, là “thiếu nữ” nhớ chưa!
Tô Niên Lạc “sax” một tiếng: “Thiếu nữ” ấy hả? Từ đó không phải dành cho cậu đâu.
Nhìn tên biến thái đánh ăn đòn Tô Niên Lạc, tôi bỗng nhớ lại lần gặp gỡ tình cờ mấy năm về trước.
:arrow: Thời đó tôi là một cô bé chừng bốn, năm tuổi, cũng được mặc váy hồng nhưng rất tham ăn, người gầy mỏng dính, nước da nâu, và có thể sẵn sàng tiện tay quệt nước mũi lên chiếc váy xinh xắn bất cứ lúc nào. Tôi thích phá phách và gây sự cùng lũ con trai trong khu xóm, khiến tất thảy gà chó hàng xóm đều không thể không kêu ầm ĩ rồi chạy tán loạn.
Hôm đó, một người chú sống ở thành phố mang về cho tôi một hộp Sô cô la. Bên trong chiếc vỏ hộp trong suốt là những viên Sô cô la đủ màu sắc. Tôi nhìn mà hoa cả mắt, tâm trạng vô cùng hưng phấn, không nỡ ăn. Buổi tối tôi ôm nó lên giường ngủ mà cảm giác hạnh phúc như đang ngủ trên cầu vồng vậy.
:arrow: Ngày hôm sau, đi đến đâu tôi cũng phải ôm chiếc hộp theo mình, điều đó khiến không ít ánh mắt phải chú ý. Mỗi lần như thế, tôi lại hào phóng đưa ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng, rồi khi những người bạn chưa kịp đưa tay ra thì đã ngay lập tức đóng sập hộp lại. Vì thế mà khi tan học, tôi bị một đám bạn cùng lớp chặn lại, rồi bị ép phải chia Sô cô la cho mọi người cùng ăn. Thời đó, tôi đâu hiểu thế nào là ỷ đông hiếp yếu, hơn nữa tôi cũng không phải tay vừa, sao phải sợ bọn chúng chứ. Nghĩ thế, nên tôi càng tỏ thái độ khinh thị đặc biệt, rồi dương dương tự đắc, nhất quyết không chịu xuống nước chia phần.
:arrow: Chắc sự kiêu ngạo của tôi khiến chúng tức tối lắm, chúng hò nhau cùng xông lên cướp, còn tôi thì cố sống cố chết ôm cho bằng được chiếc hộp bảo bối của mình. Nhưng một mình tôi làm sao chống lại được đám quân địch đông đúc đó. Trong lúc tranh nhau, không hiểu kẻ nào đã mở được chiếc hộp, thế là những viên sô cô la đủ màu cứ thế thi nhau rơi ào ào khắp nền đất.
Bọn trẻ con đứng xung quanh xông ra nhặt rồi bỏ đi hết, chỉ còn lại một mình tôi với bộ dạng ngốc nghếch đứng đờ đẫn tại chỗ. Thấy vẫn còn sót lại vài viên sô cô la, tôi liền từ từ tiến lại nhặt, rồi bỏ tọp vào miệng. Đúng lúc đó Tô Niên Lạc xuất hiện. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, thắt một cái cà vạt nhỏ, dưới chân đi một đôi giày da bóng loáng. Cúi xuống nhìn tôi rồi cậu ta gầm gừ mấy câu: Chẳng lẽ cậu không hiểu thế nào là ăn uống đúng khoa học sao?
Đoán chắc ở cái tuổi của bọn tôi ngày đó đến từ “con ngỗng” cũng còn chưa học thuộc, nói chi đến mấy lời cao siêu đó, cậu ta cũng chắc gì đã hiểu, đúng là gà dạy khôn vịt. Tôi ném ánh mắt như nói câu “đồ điên” vào kẻ lạ mặt, rồi lại tiếp tục nhặt nhặt, nhét nhét vào miệng.
Cậu ta thấy thế thì vội chạy lại, đập vào tay tôi nói: “Bẩn hết cả rồi.” Tôi tức giận nhìn tên nhóc lắm chuyện không biết từ đâu đến, nắm tay lên gân, chuẩn bị cùng hắn một phen tử chiến. Cũng may hành động sau đó của hắn đã làm tôi nguôi ngoai đôi chút. Cậu ta cho tay vào túi móc móc một hồi, rồi lôi ra hai viên kẹo bọc đường lấp lánh. Một viên kẹo trên vỏ có vẽ một con gà trống nhỏ trông rất kiêu ngạo, viên còn lại vẽ một chú khỉ con có vẻ tinh ranh lắm.
Tôi không khách khí đưa tay chộp lấy viên kẹo, bóc vỏ, rồi bỏ vào miệng.
Cậu ta ngảnh cổ nhìn tôi rồi nói: “Cậu em này, từ mai đừng mặc váy hồng thế này nữa, đồ này chỉ dành cho bọn con gái thôi.”
Tôi đang ăn vui vẻ ngon lành, nghe thấy mấy lời đó thì vô cùng tức giận, liền đưa tay đẩy cậu ta ngã kềnh ra đất, đá cậu ta một cái rồi quay lưng chạy mất hút.
Đáng ghét, dù tôi có để tóc ngắn, nhưng dù gì cũng có khuôn mặt thanh tú thế này, nhìn kiểu gì chẳng ra là con gái!

(2) Có phải thầy giáo điền sai giới tính của cậu không thế?
(Còn tiếp)
Lương Ngân dịch
Hình ảnh
Hình đại diện của thành viên
Luongngan
Thành viên 5 sao
Thành viên 5 sao
 
Bài viết: 576
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 1 06, 2011 2:44 pm

Re: TRUYỆN ĐỌC!

Gửi bàigửi bởi lacvietvodaontc » Thứ 3 Tháng 7 12, 2011 11:35 pm

Có người nói...
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải sinh với tử...
Mà là khi em đứng trước mặt anh...
Nhưng anh lại không biết rằng... Em yêu Anh...

Nội dung có thể của người khác, nhưng mà ..nó lại là tâm trạng của mình..không biết rằng chữ Anh cuối cùng là ai đây ko bít :roll: :D người đó sẽ hạnh phúc lắm đó !
lacvietvodaontc
Thành viên 3 sao
Thành viên 3 sao
 
Bài viết: 71
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 2 10, 2011 7:23 pm

Re: TRUYỆN ĐỌC!

Gửi bàigửi bởi Luongngan » Thứ 5 Tháng 7 14, 2011 10:37 am

lacvietvodaontc đã viết:Có người nói...
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải sinh với tử...
Mà là khi em đứng trước mặt anh...
Nhưng anh lại không biết rằng... Em yêu Anh...

Nội dung có thể của người khác, nhưng mà ..nó lại là tâm trạng của mình..không biết rằng chữ Anh cuối cùng là ai đây ko bít :roll: :D người đó sẽ hạnh phúc lắm đó !

Hì hì! "Người đó sẽ hạnh phúc lắm" vì... may quá đã không nhận ra rằng con yêu người đó ạ... :mrgreen: :mrgreen: :mrgreen:

Đây chỉ là lời bài hát, con thấy hay hay thì để thế thui ạ, hì hì... chứ cũng không có dụng ý gì sâu xa cả! :D :D :D
Hình ảnh
Hình đại diện của thành viên
Luongngan
Thành viên 5 sao
Thành viên 5 sao
 
Bài viết: 576
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 1 06, 2011 2:44 pm

Re: TRUYỆN ĐỌC!

Gửi bàigửi bởi Luongngan » Thứ 5 Tháng 7 14, 2011 10:38 am

Câu chuyện Biển - Trời kia kết thúc bùn quá... không biết có nên post tiếp không nữa... :roll: :roll: :roll: đọc xong bùn thúi ruột... :roll: :roll: :roll:
Hình ảnh
Hình đại diện của thành viên
Luongngan
Thành viên 5 sao
Thành viên 5 sao
 
Bài viết: 576
Ngày tham gia: Thứ 5 Tháng 1 06, 2011 2:44 pm

Re: TRUYỆN ĐỌC!

Gửi bàigửi bởi nguyenducthanhn11 » Thứ 6 Tháng 7 22, 2011 3:18 pm

ừ đúng đấy ! Bùn wa mà dân võ nhà ta phải khí thế chứ nhêy .? dạo này Tỷ tập tành thế nào rùi ? Đệ nghỉ lâu wa, liên tục ở ngoại Tỉnh, ko có thời gian tập luyện, mà yếu quá rùi, chân tay ko buồn hoạt động mạnh. Ăn uống bây chừ ít hơn trước, chỉ uống nước nhiều. Tỷ có gì mới ko ?
nguyenducthanhn11
Thành viên 4 sao
Thành viên 4 sao
 
Bài viết: 140
Ngày tham gia: Thứ 4 Tháng 2 23, 2011 9:47 pm

Trang kế tiếp

Quay về Giới thiệu làm quen

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Michaelnab39 khách.

cron