gửi bởi KungLe » Thứ 7 Tháng 7 23, 2011 11:16 am
Người tiếp theo mình giới thiệu là VÕ SƯ NGÔ BÔNG (người được coi là đệ nhất cao thủ võ thuật Việt Nam)
Võ sư Ngô Bông sinh năm 1932, là con duy nhất của một gia đình nông dân nghèo khổ ở xã Nghĩa Điền, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Khi còn niên thiếu ông Ngô Bông sớm gặp hoạn nạn phải về sống với ngoại vì cha của ông là cụ Ngô Cưởng bị thực dân Pháp bắt rồi mất tích năm 1941 còn mẹ qua đời sớm.
Vốn gia tộc nội ngoại đều có truyền thống thượng võ, đến năm 11 tuỏi, ông Ngô Bông được hai người cậu ruột là Lê Chót và Lê Thuỳ truyền dạy võ Tây Sơn. Nhớ lại những ngày khổ luyện ban đầu, ông nói : lớp võ mở tại nhà ông nội tôi, từ 5 giờ sáng chúng tôi phải tập hít đất, xà đơn, xà kép, tập nhẩy xa, nhẩy dây, nhào lộn, tập chạy bền ( lúc đầu 2-3 km về sau tăng dần lên hàng chục km), đào hố ( sâu 3 tấc, 5 tấc) tập nhẩy cao, khoảng 6 giờ 30 thì nghỉ để lo việc đồng áng. Đến 5 giờ chiều mới tập kỹ thuật cho đến gần nửa đêm. Đầu tiên 2 cậu dạy cách đứng tấn, học một bộ tấn hết 3 tháng, học hết các bộ tấn hết khoảng 3 năm. Tấn vững rồi mới học bài thảo, kỹ thuật giao đấu. Những bài võ dân tộc hay tôi đã tiếp thu được trong thời kỳ này là Hùng Kê Quyền, Ngân quyền, Khải ất quyền, Bảo Chơn đao, Đoản công trường khúc, Song thương hóa nguyệt, Thanh long kiếm , Hắc long kiếm, Thiên bảo đơn đao. Đến 16 tháng chạp hàng năm, quý thầy kiểm tra các bài bản đã học, giỗ tổ rồi cho nghỉ tết.
Với tinh thần hiếu học, khoảng từ năm 17 tuổi đến năm 40 tuổi, võ sư Ngô Bông vừa làm ruộng vừa luyện thêm võ Thiếu Lâm cùng hai võ sư nổi tiếng của Quảng Ngãi là thầy Bảo Tuy Phong và thầy Lâm Võ. Nhờ vậy ông đã bắt thêm một số bài của Bắc Phái như : Mỹ nữ soi gương, Tiểu lai La Thành, Lộ tam chiến ( đánh 3 mặt), Hắc Hổ du sơn, Mãnh hổ hạ sơn, Hồi sơn kiếm, Thái cực kiếm, Thanh Long đao. Ông cho biết thêm lúc ngoài 20 tuổi, thỉnh thoảng tôi có tham gia võ đài quyền anh, quyền tự do và từng thắng một số võ sĩ thời đanh như : Đinh Hổ ( Campuchia, Đinh Đam (Huế) tại Thị Nghè - Sài Gòn, Trực Hùng, Trực Ninh tại Đà Nẵng. Ngoài 30 tuổi ông Ngô Bông nghỉ thi đấu và mãi đến năm 40 tuổi mới bắt đầu dạy võ cho dăm ba thanh thiếu niên cùng làng. Sau năm 1975, võ sư tạm nghỉ vài năm rồi tiếp tục mở lớp tại quê nhà. Các học trò của ông có kỹ thuật khá tốt (Ngô Ân, Ngô Lâm, Ngô Sĩ, Ngô Ngân, Nguyễn Văn Thiều, Ngô Dung...) từng đoạt huy chương vàng, bạc tại các giải võ cổ truyền Quảng Ngãi hoặc giải vô địch toàn quốc.
Một trong những đặc điểm của võ sư Ngô Bông là chọn và dạy học trò rất kỹ lưỡng vì song song với dạy võ, người thầy phải dạy cho võ sinh cách sống ở đời, do vậy tôi phải tìm hiểu và thử thách võ sinh một thời gia, nếu xét thấy xiêng năng, cần cù, biết vâng lời, chung thuỷ, có tư cách, không tự ái, không bê tha tửu sắc thì mới nhận làm học trò chính thức. Còn không đạt những điều nêu trên tôi rất khoát cho nghỉ vì nếu không sẽ có hại cho môn phái và xã hội. Thế nên lớp võ của tôi đông nhất cũng chưa đến 20 em. Nhớ lại trước kia, quý thầy của tôi dạy dỗ rất chu đáo, theo sát từng người và kèm cặp, uốn nắn ngay từng động tác sai lệch. Sau giờ luyện võ bao giờ cũng giảng giải về đạo lý làm người và y học. Nhờ vậy tôi mới biết chữa trị nội thương, trật đả để giúp học trò và bà con lối xóm. Đối với quý thầy tôi luôn một lòng tôn kính, lúc còn tập võ chúng tôi vẫn thường xuyên phụ gia đình thầy một số công việc đồng áng như làm vườn, dọn cấy, đạp lúa, đốn mía và hầu nước đấm bóp cho thầy nữa.
Võ sư Ngô Bông lập gia đình năm 1958, có 8 người con (4 trai), tất cả đều được học võ. Giỏi võ, bản tính khiêm tốn, hiền hòa và cuộc sống thanh bạch ông có uy tín trong làng võ cổ truyền và được mời tham gia ban cố vấn Liên đoàn VTCT. Trong Hội nghị chuyên môn toàn quốc võ cổ truyền năm 1993, bài Hùng Kê Quyền tương truyền của Nguyễn Lữ, một trong Tây Sơn tam Kiệt do ông nội võ sư truyền dạy được bình chọn vào danh sách các bài võ thống nhất của võ cổ truyền Việt Nam. Một người bạn của võ sư Ngô Bông nhận xét : Anh Bông là con người điềm đạm, tế nhị và sống có tình, có nghĩa. Về võ nghệ anh nắm khá vững bài bản của võ Tây Sơn, di chuyển bộ ngựa rất linh hoạt, có thể khống chế, hóa giải các đòn tấn công của đối thủ. Dù tuổi cao nhưng các động tác đâm, gạt, đỡ thương của anh gọn gàng và nhuần nhuyễn. Anh sở đắc mấy bài thương có giá trị như : Đệ nhất kim thương, Đệ nhị mai hoa thương ... rất cần được bảo tồn. Một huấn luyện viên võ cổ truyền cho biết : thầy Ngô Bông không hề giấu nghề, ai có tâm huyết đều được thầy tận tình hướng dẫn, ông còn có nhiều kỹ thuật đấu dối kháng rất hiệu quả.
Với những đóng góp cho phong trò võ thuật, võ sư Ngô Bông được Uỷ ban TDTT tặng huy chương "vì sự nghiệp TDTT". Sắp bước dang tuổi 80 ông bị lãng tai khá nặng, võ sư vẫn siêng năng ôn luyện võ nghệ mỗi ngày và đủ sức tham gia công việc đồng áng. Đối với võ sư, cốt lõi của việc học võ là " quý hồ đa tinh, bất quý hồ đa" và luôn luôn đi đôi với rèn luyện đạo đức.
(vocotruyen)
Dưới đây là tổng hợp các bài viết về võ sư Ngô Bông
Hự! Bằng một đòn thế dũng mãnh, lão võ sư già như một con hổ dũng mãnh gầm lên và ra đòn ngũ trảo tàn khốc. Võ sư Ngô Bông - hiện ở huyện Nghĩa Hành tỉnh Quảng Ngãi - truyền nhân của võ Tây Sơn.
UY LỰC NGŨ TRẢO
Không vội bước vào nhà để chứng kiến trọn vẹn những tuyệt kỹ võ thuật mà lão võ sư này đang biểu diễn trước học trò. Ở cái tuổi 79, nhưng thân pháp của võ sư Ngô Bông vẫn mềm mại như rồng, mau lẹ như báo, mãnh liệt như hổ, thần bí như hạc.
Võ Sư Ngô Bông
Ánh mắt như xuyên thấu tâm can đối thủ, mười ngón tay quắp lại hình ngũ trảo tung ra, vuốt vào, xoáy tròn, bất thần đập ngược trở lại. Gân cốt trên bắp tay của lão võ sư như cuộn dây rừng bện chặt. Bất cứ vật gì rơi vào vòng xoắn của ngũ trảo thép đều bị bấu nát và bẻ gãy trong nháy mắt.
Bắt đầu theo nghiệp võ từ năm 11 tuổi. Suốt mấy chục năm tầm sư học đạo, khổ luyện những chiêu thức tinh hoa của võ nghệ, võ sư Ngô Bông đã thông thạo được nhiều tuyệt kỹ: đao, thương, kiếm, côn, quyền…
Thời đó, võ sư Bảo Tuy Phong và Lâm Võ – hai người thầy lừng danh ở Quảng Ngãi đã đặt cho người học trò của mình biệt danh Lâm Hổ. Bởi, võ sư Ngô Bông đã nhiều năm khổ luyện thành công các bài Hắc Hổ, Mãnh Hổ xuất sơn, Hắc hổ hạ sơn, Ngọa hổ phục lâm.
Để có bộ trảo như móng vuốt của hổ, ông đã khổ công luyện thiết sa chưởng với cát, sỏi. Từ đó, 10 ngón tay dường như có thể chọc thủng tường gạch, phá tan đá, gỗ; mỗi lần tung đòn, uy lực của ngũ trảo ào ạt như vũ bão.
Thấy khách cung kính bái sư. Đưa tay bắt, nụ cười hiền hậu nở trên khuôn mặt gân guốc của ông. Qua câu chuyện thì suốt mấy chục năm qua, đòn ngũ trảo đã theo ông phiêu bạt ra Bắc, vào Nam, qua Thái Lan…thi đấu không biết bao nhiêu trận và đều mang về chiến thắng vang dội.
Trong sân nhà ông, bao giờ cũng có đàn gà chọi chiến. Dường như sở thích nuôi giống gà này có liên quan với niềm đam mê võ thuật của lão võ sư Ngô Bông - ông là một trong những truyền nhân của bài võ Hùng Kê Quyền (võ gà) nổi tiếng của anh em nhà Tây Sơn tam kiệt, ngoài hàng loạt bài: Nghiêm thương của Nguyễn Huệ, Thanh Long đại chiến, Hùng gia quyền, Mai hoa quyền…
HỌC VÕ GIÚP ĐỜI
Chuyện học võ được ông nhớ lại: Cha bị bắt đưa đi Côn Lôn khi ông vừa sinh ra được 3 ngày. Người mẹ vào Nam tìm chồng cũng bặt tin và chết sau đó ít lâu. Ban ngày chăn trâu, ban đêm ông và bạn bè bí mật vào khu Gò Cháy để học võ của cậu Sáu - một người uyên thâm võ học của Tây Sơn. Thời đó, nếu lý trưởng, hương mục và ông trùm mà phát hiện học võ thì tất cả sẽ bị phạt bỏ vào nhà lao. Mỗi lần tập xong, ông mò về nhà và cố nuốt hai bát cơm nguội ụp chung.
Lớn lên trong cảnh côi cút và cùng cực, lão võ sư Ngô Bông dường như thấu hiểu cuộc đời như võ học: “Võ thì cả đời cũng không thể biết hết được; học võ cốt để giúp đời”. Tâm niệm điều này, thời trai trẻ, ông đã mang võ học đi đánh giặc. Các địa danh: Tu Bông, Dốc Mõ, Dốc Quýt, Xóm Cút đều lần lượt in dấu chân ông. Trở thành lính của tiểu đoàn 365 đóng quân tại Phú Yên.
Trích:
Trong Hội nghị chuyên môn toàn quốc võ cổ truyền năm 1993, bài Hùng Kê Quyền do ông biểu diễn đã được bình chọn vào danh sách các bài võ thống nhất của võ cổ truyền Việt Nam. Ghi nhận sự đóng góp của ông, Uỷ ban thể dục thể thao đã tặng võ sư Ngô Bông huy chương "vì sự nghiệp thể dục thể thao".
“Ai vật khỏe nhất sẽ được thưởng” – trong một lần, nghe tiểu đoàn trưởng Hà Duy Tùng tuyên bố, chàng trai cân nặng 58 kg đã xông ra đọ sức với người cận vệ của tiểu đoàn trưởng có sức khỏe như voi, nặng 72 kg. Lần lượt ba hiệp, ông tung đòn tảo địa cước, kết hợp với thế quật của Hùng kê quyền và ném chàng cận vệ khổng lồ này lăn kềnh ra đất. Từ đó, ông trở thành cận vệ số 1 suốt 3 năm của tiểu đoàn trưởng.
Sau đó, trung đội mồ côi có 48 người được thành lập và ông chịu trách nhiệm huấn luyện võ thuật. Điều đặc biết là tất cả những người trong đơn vị này đều có hoàn cảnh không cha mẹ. Dù vũ khí còn thiếu thốn - chỉ có độc khẩu max 76, tuy nhiên, mồ côi đã làm điên đầu bọn giặc.
Nhiều trận đánh giáp lá cà, biệt danh lâm tướng của ông lại nổi như cồn, bởi lúc cận chiến, nhiều tên giặc đã ngã gục dưới uy lực của ngũ trảo từ trong rừng bất thần xuất hiện. “Lúc bom rơi, đạn nổ, sức mạnh của ngũ trảo dường như khó có thể lường được” – ông cho biết. Với sức vóc như hổ, nhiều trận ông cõng đồng đội bị thương chạy băng băng thoát ra khỏi họng súng. Rồi trong một trận đánh, ông bị thương nặng và phải trở về quê để an dưỡng và tiếp tục ôn luyện nghiệp võ.
TRUYỀN LẠI TINH HOA CHO CON CHÁU
Ngoài võ thuật được đắc đạo của nhiều sư phụ, kinh nghiệm ông thu nạp được nhờ nhiều trận tử chiến với những võ sĩ lừng danh thiên hạ. Ông từng qua Thái Lan nghênh chiến 4 lần thì bị thua một, huề một, thắng hai. “Gay go và ác liệt nhất là gặp võ sĩ Phi nát, nó toàn chơi đòn phá ngựa, chỏ lật rất gian ác. Trận đầu bị nó đánh rớt ngay sau vài hiệp. Về luyện tập và tiếp tục qua giao đấu. Ròng rã 6 hiệp, hai bên bắt tay xin hòa” – ông kể lại những trận tử chiến của mình.
Truyền dạy võ cho con cháu
Lưỡng kê giao nạp thủy tranh hùng - Song túc tề phi trảo thượng xung - Trấn ải kim thương như bạch hổ - Phủ quan ngân kiếm tựa thanh long - Xuyên khung độc tiễn tăng ư trác - Hồi thủ đơn câu thủ tứ hung - Khiêu, tẩu, rượt, đâm thiên sở tứ - Nhu, cương, cường, nhược, tận kỳ trung… Đó là lời thiệu trong bài Hùng Kê quyền của Nguyễn Nhạc… Đọc lời thiệu xong, ông đi một lượt bài Hùng Kê quyền.
Còn đây là lời thiệu trong bài “Thanh Long đại pháp nhị kim cương” của Triệu Tử Long, một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc mà sau này nghĩa quân Tây Sơn cũng sử dụng… Ông đi như múa với cây đại đao đầy mãnh lực. Dù đã già, nhưng trí nhớ của ông dường như thuộc làu những điều đã học trong võ thuật.
Gia đình lão võ sư Ngô Bông có 8 người con, Ngô Lâm Em và Ngô Sỹ là 2 con trai nối nghiệp võ của cha. Ngoài ra, ông còn có hàng ngàn môn sinh được truyền thụ võ thuật. “Nghề võ không giàu, nhưng cả đời tôi mong truyền thụ cho con cháu, sau này không mất đi những tinh hoa mà các thế hệ cha ông đã khổ luyện để giữ gìn non sông, bờ cõi” – hỏi về dự định trong tương lai, lão võ sư Ngô Bông chia sẻ tâm nguyện của mình trong những ngày cuối năm như vậy.
Tập võ cốt lấy sức khỏe, ý trí lên hàng đầu!
Xây dựng tình cảm anh em một lòng vì sự phát triển của môn phái cũng như võ thuật việt!